Lời Cảnh Cáo Cho Bậc Cầm Quyền Kiêu Ngạo
Lời Cảnh Cáo Cho Bậc Cầm Quyền Kiêu Ngạo
Cách
đây hai tuần, tôi đã có cơ hội để nói một chút về các vấn đề mà thế giới và xứ
sở chúng ta phải đối diện với hôm nay, và tôi sẽ làm việc ấy một lần nữa sáng
nay. Và rồi tôi sẽ khởi sự một sách. Tôi không cảm thấy thoải mái khi không giảng
dạy một sách trong Kinh Thánh, vì vậy chúng ta sẽ tiếp tục nói tới một số Đấng
Christ trong Cựu Ước vào các đêm Chúa nhật, nhưng mọi người có ý đẩy tôi theo
hướng: "Mục sư nên
giảng sách Tin lành Giăng". Mọi người đều thích sự dạy
liên quan đến Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta. Tôi đã giảng sách Giăng vào năm
1970, vì vậy tôi cần phải giảng sách ấy; tôi cần phải giảng thêm một lần nữa.
Vì vậy, chúng ta sẽ đến với sách ấy.
Nhưng
bắt đầu từ vài tuần trước, chúng ta đã xem xét tình trạng xứ sở của chúng ta,
thế giới của chúng ta đang ở trong — và tôi không nhắm vào mặt chính trị, tôi
đang tìm cách giúp bạn hiểu rõ những gì bạn đang nhìn thấy trong thế giới của bạn
từ nhận định của Kinh thánh. Và đó là trách nhiệm của tôi trước mặt Đức Chúa Trời.
Chúng
ta đã xem ở Rôma 1, và tôi muốn đưa bạn trở lại với Rôma 1 vì tôi muốn bạn phải
hiểu rõ thực sự đâu là vấn đề đang lèo lái ở đằng sau sự sụp đổ của thế giới
chúng ta. Và điều đó có thể được xác định. Tôi đã nghe nhiều bài diễn văn chính
trị trong cuộc đời tôi. Không một ai bị kết án về việc đã nghe nhiều bài diễn
văn, và chắc chắn tôi phải chịu đựng nhiều hơn là tôi muốn nữa. Tôi đã nghe chúng
trong những năm gần đây vì cớ phương tiện truyền thông, thường xuyên hơn bao giờ
hết. Và tôi chưa bao giờ, tôi chưa bao giờ nghe một nhà lãnh đạo thế giới hay một
nhà chính trị Mỹ nói về nan đề thực sự ở xứ sở này và trong thế giới này — ngay cả không có kết thúc. Tôi cho rằng họ
không biết điều đó hoặc họ sợ phải nói tới điều đó. Vì vậy, tôi sẽ nói cho bạn
biết đâu là nan đề cho hôm nay — nan đề với xứ sở nầy, nan đề với phần còn lại
của thế giới, nan đề với từng quốc gia, từng nhà lãnh đạo, từng bậc cầm quyền, từng
vị cố vấn, từng uỷ ban, từng hội đồng, từng nhóm hiệp lại với nhau. Đây là một nan
đề: Rôma 1, câu 28: "Tại họ không lo nhìn biết Đức Chúa Trời". Đấy
là nan đề; đấy mới là nan đề.
Câu
21: "vì
họ dẫu biết Đức Chúa Trời, mà không làm sáng danh Ngài là Đức Chúa Trời, và
không tạ ơn Ngài nữa”. Thế
thì việc gì đã xảy ra? "song cứ lầm lạc trong lý tưởng hư không, và
lòng ngu dốt đầy những sự tối tăm". Các
nhà lãnh đạo của thế giới chủ yếu là những kẻ ngạo mạn kiêu căng, họ chẳng có
hy vọng thay đổi được bất cứ điều gì bởi vì họ không hiểu nan đề. Các nan đề
trên thế giới không phải là về kinh tế, tài chính, xã hội, quân sự; không phải nan
đề chính sách đối ngoại, chính sách của chính phủ, chủ nghĩa tư bản, thị trường
tự do, chủ nghĩa xã hội. Đó không phải là nan đề. Nan đề không phải là Iran, hoặc
một cuộc chiến tranh hạt nhân do Iran gây ra. Nan đề không phải là khủng bố Hồi
giáo. Hết thảy các thứ ấy là triệu chứng của nan đề. Nan đề không phải là phá
thai. Vấn đề không phải là đồng tính luyến ái. Nan đề không phải là phóng túng
tình dục. Nan đề là họ không muốn công nhận Đức Chúa Trời chút nào nữa.
Đó
là toàn bộ quan điểm của Rôma 1. Cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời, câu 18, được tỏ
ra từ trên trời nghịch cùng những người nào đã nhận biết Đức Chúa Trời mà không
làm vinh hiển cho Ngài là Đức Chúa Trời, không tôn kính Ngài, không cảm tạ
Ngài, và do đó họ trống rỗng trong mọi suy tưởng của họ. Tấm lòng dại dột của họ
bị tối tăm và họ là những kẻ dại dột kiêu ngạo và họ đang ở dưới sự phán xét. Đức
Chúa Trời đã khiến họ rơi vào chỗ phi luân về tình dục, câu 24. Đức Chúa Trời
phó họ vào đồng tính luyến ái, câu 26. Đức Chúa Trời đã phó họ trong câu 28 vào
một tâm trí hư hoại, suy đồi, chẳng có linh hoạt chi hết, và kết quả là bất
công, gian ác, tham lam, độc ác, ganh tị, giết người, tranh cạnh, lừa lọc, và nhiều
thứ khác nữa. Họ là những kẻ thù ghét Đức Chúa Trời.
Không
những họ làm những điều này, câu 32 chép, mà họ còn hết lòng tán thưởng cho những
người làm theo họ nữa. Và tôi nói cho bạn biết rằng Đảng Dân Chủ về cơ bản đã
nhân cách hoá câu 32. Họ hết lòng chấp nhận cho giết người, thù ghét Đức Chúa
Trời, đồng tính luyến ái, phóng túng tình dục. Họ đã biến những tội lỗi của
Rô-ma 1 thành nền tảng đảng phái của họ, nếu bạn có thể tin điều đó. Xứ sở nầy đã
ở dưới sự phán xét thiêng liêng rồi, sự phán xét của Rô-ma 1. Đức Chúa Trời đã
xây chúng ta qua những tư dục bất khiết, đến loại thân thể nhục dục. Đây là một
xã hội khiêu dâm. Đức Chúa Trời đã xây chúng ta lại ở câu 26 với chủ nghĩa đồng
tính, đồng tính luyến ái; câu 28, đến đầu óc hư hoại, không thể suy nghĩ đàng
hoàng được. Đấy là lý do tại sao một liên minh các nhà lãnh đạo sẽ đạt tới nền
tảng của đảng ủng hộ những tội ác này và việc giết các trẻ sơ sinh và hết lòng đồng
ý với điều đó. Đấy là phương thức của đầu óc hư hoại. Đó là thể thức tâm trí đồi
truỵ của hạng người được cho là cấp lãnh đạo và các nhà giáo dục ưu tú của thế
giới đã có.
Cuộc
bầu cử này sẽ cho chúng ta biết cấp độ sự phán xét này đang tác động. Nếu chính
những người ấy trở lại nắm quyền, thì sự phán xét đang leo thang. Nếu đảng nào nắm
giữ tính cách đạo đức mà tất cả chúng ta đều hiểu rõ và khẳng định lên nắm quyền,
thì sự phán xét sẽ bị chậm lại và chúng ta có một kỳ thương xót, hoan hỉ, có thể
là một chút thời gian ít hơn, có thể là một cánh cửa sổ để tôn vinh Đức Chúa Trời.
Nhưng dù là trường hợp nào, những gì xảy ra trong cuộc bầu cử này sẽ là điều mà
Đức Chúa Trời muốn phải xảy ra. Tôi phải bỏ phiếu chống lại kiểu nền tảng đó.
Lương tâm tôi đòi hỏi tôi phải làm điều đó. Nhưng sở dĩ như thế không phải vì
tôi tham gia về mặt chính trị đâu. Mà vì tôi luôn luôn đứng chống lại bất kỳ biện
hộ nào cho tình trạng phi đạo đức. Chúng ta đang sống theo sự phán xét nầy ở Mỹ.
Nếu chúng ta tiếp tục đi theo cùng một hướng ấy, thì sự phán xét sẽ được đẩy
nhanh. Nếu chúng ta có chút ân xá trong vài năm, sự phán xét ấy bị chậm lại như
một ơn thương xót của Đức Chúa Trời. Nhưng bất cứ điều gì xảy ra sẽ là điều Đức
Chúa Trời mong muốn, vì Ngài đang nắm quyền tễ trị.
Không
có câu trả lời nào về mặt chính trị cho các nan đề trong xứ sở nầy hay trên thế
giới. Những kẻ dại dột tụ tập lại để giải quyết các nan đề này, họ chối bỏ Đức
Chúa Trời, họ từ khước Đức Chúa Trời. Tôi muốn cung ứng cho bạn một minh hoạ sẽ
giúp cho bạn nhìn thấy điều nầy theo một phương thức sống động. Hãy mở Kinh
Thánh của bạn ra ở chương thứ tư của sách Đaniên, chương thứ tư sách Đaniên.
Đây thực sự là một trong những chương đáng kinh ngạc nhất trong toàn bộ Kinh
thánh vì đó là lời làm chứng của một kẻ tà giáo quyền lực nhất trong thế giới
thời bấy giờ, một người tên là Nê-bu-cát-nết-sa. Đó là lời chứng của người đầu
tiên về việc xảy ra với một nhà cai trị cấp thế giới tự đặt mình chống lại Đức
Chúa Trời, mượn lời lẽ của Thi thiên 2. Đây là một trường hợp sinh động về sự
việc xảy ra cho những ai tìm cách loại bỏ Đức Chúa Trời. Phần nhiều người trong
nước Mỹ bị sỉ nhục trong việc hành quyết đại sứ của chúng ta, và đã bị sĩ nhục
thẳng thừng. Nhưng việc ấy không đáng sánh với việc hành quyết Đức Chúa Trời diễn
ra trên thế giới bởi các dân tộc trên toàn cầu. Giết Đức Chúa Trời là một tội
ác nghiêm trọng mà vì việc ấy phần trả giá là sự tàn diệt cho đến đời đời.
Giờ
đây, mọi sự bạn đang có ở chương 4 sách Đaniên là lời làm chứng ra từ
Nê-bu-cát-nết-sa. Và dòng sau cùng trong lời làm chứng nầy là một câu nói mà
ông ta lặp đi lặp lại những bốn lần, và chúng ta sẽ xem chúng khi chúng ta cứ lần
tới. Và câu nói ấy là đây: rằng Đấng Chí Cao đang cai trị trong nước của loài
người. Đấng Chí Cao đang cai trị trong nước của loài người. Câu nói ấy là sứ điệp
ở đây, rằng Đức Chúa Trời đang tễ trị. Mọi việc không xảy ra do cơ hội đâu; chúng
không phải là số phận; chúng không phải là phần số — Đức Chúa Trời đang tễ trị
trong nước của loài người.
Hãy
lắng nghe Giêrêmi 13: “Hãy nghe và lắng tai, đừng kiêu ngạo, vì Đức Giê-hô-va đã phán.
Hãy dâng vinh quang cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, trước khi Ngài chưa
khiến sự tối tăm đến, trước khi chân các ngươi chưa vấp trên những hòn núi mù
mịt. Bấy giờ các ngươi đợi ánh sáng, nhưng Ngài sẽ đổi nó ra bóng sự chết, hóa
nên bóng tối mờ … Hãy tâu cùng vua và thái hậu rằng: Xin hãy hạ mình, mà ngồi
dưới đất; vì mão triều thiên vinh hiển trên đầu đã rớt xuống rồi”. Bất
chấp Đức Chúa Trời thì ngươi sẽ bị xét đoán. Thất bại không công nhận rằng Đấng
Chí Cao đang cai trị trong nước của loài người thì ngươi sẽ bị xét đoán.
Bạn
có còn nhớ Vua Hê-rốt trong Công Vụ các Sứ Đồ 12 không, ông ta tuyên bố rằng
ông ta là một nhân vật rất quan trọng, và ngay lập tức ông ta bị đánh bởi Đức
Chúa Trời, bị trùng đục, và ngã chết ngay tại chỗ. Các cấp lãnh đạo thế giới bị
nung nấu với sự ngạo mạn, kiêu căng, khoe khoang, có chứng tự kỷ. Chúng ta thấy
điều đó trong chính xứ sở của chúng ta nơi những người làm chính trị. Chúng ta
thấy điều đó nơi các cấp lãnh đạo thế giới, nung nấu với bản thân họ. Một số
người trong đó nói về Đức Chúa Trời, họ sử dụng từ ngữ Đức Chúa Trời, song họ
không đề cập đến Đức Chúa Trời hằng sống và chơn thật, Đức Chúa Cha của Đức
Chúa Jêsus Christ Chúa chúng ta như đã được tỏ ra trong Kinh Thánh. Nếu bạn
không công nhận Đức Chúa Trời Ngài là Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời hằng sống và
chơn thật, bạn sẽ bị phán xét. Đây là cái nhìn lạ lùng vào thực tại đó.
Chúng
ta hãy khởi sự ở câu 1. Đây là nhân vật đầu tiên; đây là lời làm chứng của
chính mình Vua Nê-bu-cát-nết-sa. Sự thể giống như Đaniên đã ghi lại sự việc rồi
đặt nó vào quyển sách của ông vì Thần của Đức Chúa Trời muốn ông phải làm như
thế. Và đây là lời làm chứng chân thành của Nê-bu-cát-nết-sa.
“Vua Nê-bu-cát-nết-sa truyền cho hết thảy các
dân, các nước, các thứ tiếng, ở trên khắp đất, rằng: Nguyền cho sự bình an các
ngươi được thêm lên!” Nê-bu-cát-nết-sa
muốn nói ra một việc theo tính cách quốc tế. Ông ta muốn nói theo tư thế toàn cầu.
Ông ta muốn nói với hết thảy các dân tộc và các nước trên đất ở xa xôi như ông
ta nhìn biết họ — thế giới được biết lúc bấy giờ. Đây là lời làm chứng cá nhân
của ông ta: Ta muốn nói cho hết thảy các ngươi biết một việc, hết thảy các dân
tộc, hết thảy các nước, hết thảy các thứ ngôn ngữ, hết thảy các cấp lãnh đạo. Đây
là điều ta muốn nói cho các ngươi biết. “Ta lấy làm tốt lành mà rao cho các ngươi những
dấu lạ và sự lạ mà Đức Chúa Trời Rất Cao đã làm ra đối với ta” ...
Lời lẽ đề cập đến các việc làm lạ lùng của Đức Chúa Trời, chỉ ra nhiều phép lạ ...
“mà Đức Chúa Trời
Rất Cao đã làm ra đối với ta. Ôi! Những dấu lạ của Ngài lớn lao là dường nào!
những sự lạ của Ngài mạnh sức là dường nào! nước Ngài là nước còn mãi mãi, và
quyền thế Ngài từ đời nọ đến đời kia”.
Tôi
chỉ trông đợi một bậc cầm quyền nào đó đứng dậy trên đài CNN hoặc Fox News mà
nói như thế. Và cho tới khi họ nói, sẽ chẳng có chút thay đổi nào. Khi bạn nghe
có ai nói: “Ta muốn nói về Đức Chúa Trời Chí Cao, Ngài cả thể là dường
nào, Ngài mạnh sức là dường nào. Nước Ngài là một Vương quốc đời đời. Quyền thế
Ngài từ đời nọ đến đời kia”. Câu nói thật tuyệt vời đến
từ một người thờ lạy hình tượng tà giáo.
Sau
khi đã nói đấy là điều ta muốn nói, khi ấy ông ta thực hiện một việc nhỏ theo
kiểu cách cũ. Làm sao ông ta đạt tới điểm nầy khi ông ta nghĩ làm vậy là một việc
tốt lành. Được, ông ta sẽ cung ứng cho bạn lời làm chứng của ông ta. Câu 4: “Ta, Nê-bu-cát-nết-sa, ở yên lặng trong cung ta”. Bởi
yên lặng, ông ta không có ý nói ông ta đã cởi giày và ông ta đang nằm trên bộ
trường kỹ đâu. Ông ta muốn nói: “Ta ở yên lặng” theo
ý nghĩa bình an, thịnh vượng, yên tĩnh trong đế quốc của ta. Chẳng có chút lo sợ
nào cả. Chẳng có chút ngại ngùng nào cả. Chẳng có kẻ thù nào ở ngoài biên giới.
Ông ta đã chinh phục cả thế giới, có phải không? Ông ta yên nghỉ trong thời kỳ
hoà bình và thịnh vượng lớn lắm.
Ông
ta tiếp tục nói: “thịnh vượng”, sát
nghĩa theo tiếng Hêbơrơ: “ngày
càng có sức sống” — “thịnh vượng trong đền ta”. Vào
thời điểm ông ta đưa ra lời làm chứng nầy, ông ta đã làm vua từ 30 đến 35 năm, vì
vậy ông ta chỉ lo để xây dựng đế quốc khổng lồ của mình. Và đây là đế quốc lớn
lao cấp thế giới đầu tiên. Đây là 25 năm đến 30 năm sau sự cố lò lửa hực, sự cố
ấy đã xảy ra rất sớm trong đời trị vì của ông ta. Bấy giờ, Đaniên đã được 45 đến
50 tuổi vì ông đã đến đấy như một thanh thiếu niên. Thế là Nê-bu-cát-nết-sa đã
thực hiện những gì mà không có một vị vua nào trong lịch sử con người đã từng
làm — xây dựng một đế quốc cấp thế giới. Và ông ta đang ở trong cung điện của
mình, đang tận hưởng mọi sự nầy.
Câu 5: "Ta thấy một điềm chiêm bao làm cho ta sợ sệt”, "điềm
chiêm bao làm cho ta sợ sệt" — làm cho ta phải kinh hãi.
"Những
ý tưởng của ta ở trên giường, và những sự hiện thấy của đầu ta làm cho ta bối
rối". Ông ta đang mơ thấy điềm
chiêm bao nầy thật nhiều lần. Chiêm bao ấy không còn làm cho ông ta cảm thấy
thoải mái nữa. Đó là một chiêm bao rất đáng sợ. Pha-ra-ôn, bạn còn nhớ chăng,
đã hoảng hốt vì một điềm chiêm bao. Phi-lát đã hoảng hốt vì một điềm chiêm bao.
Và tôi nghĩ rằng một người càng sống gian ác thì người ấy càng có nhiều hoảng sợ
bởi những điềm chiêm bao kinh hoàng. Bạn biết đấy, Êsai đã nói trong Êsai 57 rằng:
"những
kẻ ác giống như biển đang động, không yên lặng được, thì nước nó chảy ra bùn
lầy. Đức
Chúa Trời ta đã phán: Những kẻ gian ác chẳng hưởng sự bình an”.
Tôi
dám chắc ông ta là một người bị kích động vì cớ những điều khủng khiếp ông ta đã
làm. Nhưng đây là một điềm chiêm bao thiêng liêng, như có lần Đức Chúa Trời đã
ban ra trong thời cổ đại. Các câu 6-7: "Vậy ta truyền chiếu chỉ, đem hết thảy những
bác sĩ của Ba-by-lôn đến trước mặt ta, hầu cho họ giải nghĩa điềm chiêm bao cho
ta. Bấy giờ, những đồng bóng, thuật sĩ, người Canh-đê và thầy bói đều đến, ta
kể điềm chiêm bao trước mặt họ, nhưng họ không giải nghĩa cho ta".
Ở
đó bạn có một bức tranh về tình hình thế giới ngày nay. Nhưng kẻ dại dột chuyển
đến một bộ sưu tập của hạng người dốt nát cho câu trả lời. Thế giới là vô quyền
không thể xử lý với thực tại thuộc linh. Những điều về Đức Chúa Trời bị giấu
kín khỏi những kẻ khôn ngoan và sáng láng, có phải không? Được tỏ ra cho con trẻ.
Chúng ta biết những gì là sai lầm với thế giới; bạn biết điều gì là sai lầm với
thế giới; bạn biết nhiều về những gì là sai lầm với thế giới hơn là cấp lãnh đạo
của thế giới, thật là nhiều. Đây là sự điên rồ của sự khôn ngoan của con người.
Đó là một con tàu của những kẻ dại dột. Không có một người nào ở trên tàu có thể
giúp đỡ. Bạn biết đấy, họ không tốt ở chỗ nầy.
Nếu
bạn trở lại ở chương 2 — ông ta đã có một bộ nhớ cùn — hãy quay lại với chương 2.
Ông ta đã thử điều nầy một lần trước đây và ông ta yêu cầu họ phải có những câu
trả lời và họ không thể đưa ra cho ông ta một câu nào hết, vì vậy họ vẫn cứ
quanh quẩn ở đó mà chẳng đưa ra được một câu trả lời nào cả. Họ nhắc cho tôi nhớ
tới Liên hiệp quốc, hoặc một nhánh lập pháp nào đó của Mỹ — sự điên rồ của sự
khôn ngoan của con người, vô quyền không thể xử lý với thực tại vì họ không nhận
ra đâu là vấn đề thực sự.
Nhưng
sau cùng, rốt lại, có thể ông ta cứ kỳ kèo cho tới chừng sự việc vô lý kia qua
đi — “Đaniên đến ra mắt ta”. Đây
là lời làm chứng của nhân vật đầu tiên từ Nê-bu-cát-nết-sa tên của ông là
Bên-xát-sa, Bên-xát-sa. Việc nầy quan trọng vì Bel, ba mẫu tự đầu tiên, tương tự
với Ba-anh, là thần của người Canh-đê, thần của người Ba-by-lôn, và thần của Nê-bu-cát-nết-sa;
ông ta nói như thế. Ông bị đặt tên là Bên-xát-sa: “theo tên thần của ta”. Thần
của ông ta là Bel-merodach, đấy
là lý do tại sao ông ta đặt tên con trai mình là Ebel-merodach. Thế là ông ta có một thần
tượng; ông ta có một vị thần, một con quỉ mạo nhận thần linh.
Như
vậy, khi bạn đến với điểm nầy trong câu chuyện, ông ta là một kẻ theo tà giáo, ông
ta là một kẻ thờ lạy hình tượng. Ông ta hãy còn thờ lạy Bel-merodach, mặc
dù ông ta đã nhìn thấy sự độc đáo của Đaniên và ba bạn của Đaniên khi họ không
ăn đồ ngon của vua, và ông ta đã nhìn thấy họ trung tín cầu nguyện, ông ta đã
nhìn thấy họ được giải cứu ra khỏi lò lửa hực — đó là các phép lạ và dấu lạ sự
lạ mà ông ta đã nhìn thấy. Song mãi sau 25 đến 30 năm Đaniên hãy còn ở quanh đấy,
ông ta vẫn thờ lạy Bel.
Khi
ấy Đaniên đến và ông ta nói về Đaniên, đây là một việc rất kỳ diệu: “người được linh của các thần thánh cảm động” là
từ ngữ Hy-bá-lai Elohim, Elohim; đấy
là từ ngữ nói tới “Đức Chúa Trời”. Từ
ngữ ấy được sử dụng trong sách Sáng thế ký nói tới “Đức Chúa Trời”. Tại
sao nói tới Đức Chúa Trời phải dùng số nhiều chứ? Vì Đức Chúa Trời là ba trong
một. Và chẳng có một tường trình nào ở bất cứ đâu các tà thần được gọi là thánh
cả. Ông ta đang nói ra sự thực là Đaniên có trong ông Thần của Đức Chúa Trời
Thánh.
Làm
sao ông ta biết được việc ấy chứ? Đaniên có mặt ở đó, tôi mới vừa nói, 25 đến 30
năm. Đây không phải là lần thứ nhứt Đaniên đã đến trước mặt vị vua nầy, Nê-bu-cát-nết-sa.
Ông ta biết rõ thần học của Đaniên. Ông ta biết rõ Đaniên có một Đức Chúa Trời
là Đấng Thánh, và Đức Chúa Trời thánh ấy ngự ở trong ông, giúp đỡ cho ông, thêm
sức cho ông và khiến ông thành người như ông vốn có lúc bấy giờ.
Bây
giờ, cho phép tôi nói cho bạn biết, cái điều tương ứng ở đây. Bao lâu các nhà
cai trị con người tìm kiếm câu trả lời giữa vòng những kẻ dại khác, các giải
đáp sẽ không bao giờ đến. Chúng sẽ không đến cho đến chừng nào họ nghe theo ai
đó nhìn biết Đức Chúa Trời thánh và trong người đó Thần của Đức Chúa Trời đang ngự
trị và người ấy có thể tỏ cho họ thấy sự khải thị của Đức Chúa Trời. Chúng ta có
mặt ở đây, nhưng họ không cần đến chúng ta.
Vì
vậy, chẳng có một sự vùa giúp nào cả. Chẳng có một sự giúp đỡ nào hết. Vì vậy,
ông ta nói với Đaniên — gọi ông là Bên-tơ-xát-sa, và vua gọi như thế ở đây bởi
vì đây là một chiếu chỉ, một bài làm chứng sẽ đến với cả thế gian, và người ta sẽ
biết đến Đaniên trong thế giới này bởi cái tên của người Canh-đê, chứ không phải
bởi tên người Do-thái của ông, vì vậy ông ta sử dụng cái tên đó. Và vua gọi ông
là "đầu các thuật sĩ".
Chúng ta hãy cơi rộng từ ngữ "thuật sĩ", nó
trỗi hơn những gì bạn suy nghĩ; cụm từ ấy ý nói đến hàng học giả. Và mặc dù nó bị
pha trộn với các thứ khoa học và bí nhiệm, đó là cụm từ đề cập đến học giả, chủ
yếu là học giả. Gã này biết nhiều hơn bất cứ ai khác. Và tôi biết rằng "linh" — một
lần nữa vua cũng nói y như vậy — "linh của các thần thánh cảm động…".
Tôi thích câu nầy: "và không có một điều kín nhiệm nào là khó cho
ngươi". Bạn có câu trả lời từ Đức
Chúa Trời Thánh cho mọi sự. Bạn đang có một câu trả lời từ Đức Chúa Trời Thánh cho
mọi sự. Chẳng có gì kín nhiệm đối với ngươi.
Có
một chút hy vọng ở đây khi nhà vua xây lưng lại với những kẻ dại dột, họ chẳng có
giải đáp trước nhân vật có Thần của Đức Chúa Trời ở trong người và có sự khải thị
của Đức Chúa Trời đến với người. Người có Lời của Đức Giê-hô-va.
Rồi
sau cùng, vị vua tà giáo này đã sẵn sàng để nhận ra điều đó và ông ta nói: "vậy hãy bảo cho ta",
câu 9, "những
sự hiện thấy trong chiêm bao ta đã thấy, và hãy giải nghĩa". Hỡi
Đaniên, hãy nói cho ta biết, hãy giải nghĩa cho ta. Ngươi thật khôn ngoan; Ngươi
là người khôn hơn hết thảy bọn họ vì ngươi có Thần của Đức Chúa Trời thánh ở
trong ngươi và sự khải thị của Đức Chúa Trời đến với ngươi. Hãy bảo cho ta.
Và
rồi việc đọc lại phần khải thị đến. Vua nói: "Nầy là những sự hiện thấy đã tỏ ra trong đầu
ta khi ta nằm trên giường: Ta nhìn xem, và nầy, ở giữa đất có một cây cao lạ
thường. Cây đó lớn lên và trở nên cứng mạnh; ngọn nó chấm đến trời, và ở nơi
cuối cùng khắp đất đều xem thấy nó. Lá nó thì đẹp và trái thì sai, có đủ cho
mọi loài ăn; các thú đồng núp dưới bóng nó; chim trời ở trên nhành nó, và mọi
loài xác thịt nhờ nó mà nuôi mình”.
Đó
là sự hiện thấy. Cây cối, rất thông thường trong thời xa xưa, thường làm biểu
tượng cho các bậc cầm quyền quan trọng. Êxêchiên đề cập đến Pha-ra-ôn là một
cây. Bạn đang có tham khảo tương tự đến vua dân A-mô-rít trong Amốt 2. Cho nên,
điều bạn đang có ở đây là một cây cao lạ thường, xinh đẹp và kết quả, nó tự lớn
lên, khắp đất đều xem thấy nó. Đấy là phần thứ nhứt của sự hiện thấy. Và ngay cả
tôi cũng có thể đưa đến kết luận rằng đây là một bức tranh của Nê-bu-cát-nết-sa
và vương quốc của ông ta.
Nhưng rồi đến phần thứ hai,
và đây mới là phần đáng sợ: “Ta nhìn xem những sự hiện thấy trong đầu ta, khi ta nằm trên
giường, và nầy, có một đấng thánh canh giữ”. Đó
là một thiên sứ, hay tư tưởng của vua thấy đó là một thiên sứ giống như Đức
Chúa Trời ban sự hiện thấy nầy cho ông ta: “từ trên trời xuống. Người kêu lớn tiếng và nói rằng: Hãy đốn cây
và chặt nhành nó; hãy làm rụng lá và vãi trái nó ra; hãy cho thú vật tránh khỏi
dưới nó, và chim chóc khỏi nhành nó!”
Phải,
đây là phần rất đáng sợ — sự tàn phá và hủy diệt của cây. Giờ đây, hãy nhớ, đây
là một cây khổng lồ trong điềm chiêm bao này, và đó là một cây trong đó mọi người
và mọi thứ đều bị bao trùm, và khi nó bị đốn hạ, mọi thứ đều bị mất mát. Nhưng
sau đó có câu rất thú vị trong câu 15: "Dầu vậy, hãy để lại gốc của rễ nó trong đất,
mà cột nó bằng một dây xích sắt và đồng".
Vì vậy, bạn có một gốc cây trong sự hiện thấy, sau khi cây đã bị đốn hạ và mọi
thứ bị tan tác. Bạn lấy gốc cây và bạn cột quanh nó bằng một hàng rào làm bằng
sắt và đồng để giữ cho ai nấy tránh đi để không ai có thể bứng gốc cây ra khỏi
đất. Hãy đặt nó ở giữa cỏ xanh nơi đồng ruộng và cho nó bị sương trên trời thấm
ướt. Tại sao chứ? Để giữ cho cây được sống. "Và cho người" - "người"
sao? Giờ đây, chúng ta biết cây là một người. "và cho người cùng các loài thú chia phần cỏ
dưới đất!"
Đây
là một hình ảnh rất hấp dẫn. Thân với rễ của cây vẫn là một gốc cây, hãy còn sống,
được bảo vệ và thấm tưới để nó vẫn cứ sống. Và bây giờ chúng ta nghe người, và ông
— đây là biểu tượng cho một người — và câu 16: "cho lòng người bị đổi đi, và người được ban
cho lòng thú; và trải qua bảy kỳ trên người” ... bảy năm ... "trên người". Đồng
thời, trong chương 7, câu 25, cùng một cụm từ đó: "bảy lần" hay
"bảy kỳ", được dùng để chỉ bảy
năm. Đây là một sự phán xét. Điều nầy tượng trưng cho ai, bất kể người nào được
biểu tượng hoá thành cây, sẽ trở thành một con vật. Đúng ra, người sẽ mất trí. Có
người gọi điều nầy giống như người sói, mượn từ chữ Latinh nói đến "sói"; hoặc
động vật ăn thịt, mượn từ tiếng Latinh nói đến "bò". Người
biến thành một con vật. Rồi câu 17 chép: "Án đó là bởi các đấng canh giữ đã định "
... người canh thuộc hàng thiên sứ ... "và lời các thánh đã truyền, hầu cho những kẻ sống biết rằng"
... và đây là mục đích ... "Đấng Rất Cao cai trị trong nước của loài người;
Ngài muốn ban cho ai tùy ý, và lập kẻ rất hèn hạ trong loài người lên đó". Đức
Chúa Trời đang tễ trị, Ngài đang tễ trị và Ngài đang trị vì. Ngài cất nhắc các cấp
lãnh đạo lên và hạ các cấp lãnh đạo xuống. Đây là điềm chiêm bao. Đây là điềm
chiêm bao ư? Và mục đích của điềm chiêm bao là truyền đạt sứ điệp cho biết rằng
Đấng Rất Cao đang cai trị trên lãnh vực của nhân loại và ban nó cho ai tuỳ ý.
Đây
là một lời cảnh cáo cho từng người kiêu ngạo đang cầm quyền cai trị. Nhà vua quay
sang Đaniên. Ở câu 18, ông nói: "Ta đây và vua Nê-bu-cát-nết-sa, đã thấy điềm
chiêm bao ấy. Vậy, hỡi Bên-tơ-xát-sa, ngươi hãy giải nghĩa cho ta, vì hết thảy
bác sĩ trong nước ta không có thể giải nghĩa cho ta được; nhưng ngươi giải được”.
Một lần nữa, lần thứ ba: “vì linh của các thần thánh ở trong ngươi”.
Sẽ
không bao giờ có sự thay đổi trong một quốc gia, một dân tộc, sẽ không bao giờ
thay đổi cho đến khi người ta quay sang nhân vật nói thay cho Đức Chúa Trời, là
nhân vật đại diện cho Đức Chúa Trời, là nhân vật rao truyền sự khải thị của Đức
Chúa Trời. Và đấy là chỗ mà Nê-bu-cát-nết-sa đã đến. Vì vậy, chúng ta đã nhìn
thấy việc kể lại điềm chiêm bao qua câu 18, và lời yêu cầu một sự giải nghĩa.
Giờ
đây, sự khải thị của điềm chiêm bao đến trong các câu 19 và những câu nối theo
sau. Vậy, chúng ta hãy xem cách Đaniên phản ứng. "Bấy giờ
Đaniên" ... câu 19 ... "gọi tên là Bên-tơ-xát-sa, bị câm trong giây
lâu, và những ý tưởng làm cho người bối rối".
Ông không hề bối rối. Ông không bị kinh hoàng do ông bối rối; ông không bối rối.
Đức Giê-hô-va đã ban cho ông phần lý giải. “Vua lại cất tiếng nói rằng: Hỡi Bên-tơ-xát-sa,
đừng cho điềm chiêm bao và sự giải nghĩa làm rối ngươi”. Nhà vua công nhận chiêm bao này rất tuyệt, rất
đáng sợ, tàn phá đến nỗi Đaniên thực sự không hề muốn nói ra ý nghĩa của chiêm
bao đó. Ông ta nói: "Hãy bước tới đây".
Và lời đáp của Đaniên là một lời đáp rất tử tế và đầy tình cảm.
“Thưa chúa, nguyền cho điềm chiêm bao đến cho
những kẻ ghét chúa và sự giải nghĩa cho kẻ thù nghịch chúa!” Có
tình cảm trong câu nói ấy. Có sự thương xót trong câu nói đó. Ông biết rõ câu nầy
nói tới ai, nhưng ông quan tâm đến nhân vật nầy. Có tình cảm chân thật ở đó. Ông
biết rõ phần lý giải đem lại sự tàn phá. Ông nói: Vua biết đấy, “nguyện
cho điềm chiêm bao đến với những kẻ ghét chúa và tôi ước gì tôi không phải nói
điều nầy với vua”. Tôi thích như thế, bạn cần phải bước tới rồi
nói điều cần thiết phải nói, song bạn cần phải tỏ ra mặt tình cảm, như Đaniên
đã có. Và thế là, ông đã tỏ ra sự chân thành.
"Cây mà vua đã thấy…",
câu 20: "trở
nên lớn và mạnh ngọn chấm đến trời, và khắp đất đều xem thấy,
lá thì đẹp và
trái thì sai, có đủ cho mọi loài ăn, các thú đồng ở dưới bóng nó, các loài chim
trời làm ổ trên nhành nó".
Câu 22: "hỡi
vua, ấy là chính mình vua". Giống
như Nathan nói với David: "Vua là người đó”, ấy
là chính mình vua, vì vua là người đã "trở nên lớn và mạnh ngọn chấm đến trời, và
khắp đất đều xem thấy".
Đó là vua. Không có cách nào khác để tiếp cận một nhà lãnh đạo hơn thế. Không
có cách nào khác để tiếp cận nhân vật cai trị hơn thế. Sự phán xét sẽ giáng
trên vua. Chúng ta nói ra câu đó với lòng thương xót, nhưng chúng ta phải nói ra
câu ấy.
Bạn
nói: "Được, có về các cấp
lãnh đạo nào khẳng định sự tồn tại của Đức Chúa Trời thì sao chứ?" Bấy
nhiêu là chưa đủ. Không những bạn khẳng định sự tồn tại của Đức Chúa Trời — mà
Đức Chúa Trời nào mới được? Đức Chúa Trời chơn thật, Đức Chúa Trời hằng sống, và
Con của Ngài, là Đức Chúa Jêsus Christ, và Đức Thánh Linh, Đức Chúa Trời Ba
Ngôi. Bất kỳ thần nào khác đều là thần giả mạo. Và sự thờ lạy bất kỳ thần giả tạo
nào cũng là thù địch đối với Đức Chúa Trời chơn thật. Ông nói đây là những gì sẽ
xảy ra với bạn, câu 23: "Song đến điều vua thấy một đấng thánh canh giữ
từ trời mà xuống, và nói rằng: Hãy đốn cây và hủy phá đi; song, hãy để lại gốc
của rễ nó trong đất, rồi hãy buộc nó bằng một dây xích sắt và đồng ở giữa đám
cỏ xanh trong đồng ruộng, cho nó bị nhuần thấm bởi sương móc trên trời; và cho
người có phần với các thú đồng, cho đến khi đã trải qua trên người bảy kỳ”.
Tôi
muốn nói: "Hỡi
vua, nầy là lời giải, và nầy là mạng định của Đấng Rất Cao, đã đến trên vua,
chúa tôi: Người ta sẽ đuổi vua ra khỏi giữa loài người, và chỗ ở vua sẽ ở giữa
những thú vật trong đồng. Vua sẽ bị buộc phải ăn cỏ như bò, và sẽ được thấm
nhuần sương móc trên trời; bảy kỳ sẽ trải qua trên vua, cho đến khi vua nhận
biết rằng Đấng Rất Cao cai trị trong nước loài người, và Ngài muốn ban cho ai
tùy ý". Vua là người ấy. Đây là sự phán xét giáng trên
vua. Vua sẽ bị làm nhục — bị làm nhục, bị
chà đạp, biến thành một người điên.
Và
rồi Đaniên cung ứng cho ông ta một tia hy vọng trong phần khải thị. Câu 26: "Còn như đã truyền rằng chừa lại gốc của rễ cây
đó, tức là khi nào vua đã nhận biết các từng trời cầm quyền, thì nước vua chắc
sẽ thuộc về vua".
Đó là lần duy nhất trong Cựu Ước cho thấy rằng thiên đàng được sử dụng thay cho
thuật ngữ "Đức Chúa Trời" —
đề cập đến Đức Chúa Trời.
“tức là khi nào vua đã nhận biết các từng trời
cầm quyền, thì nước vua chắc sẽ thuộc về vua". Cho
đến khi ấy, vua sẽ là một người điên, một kẻ khật khùng, một con thú. Còn như
đã truyền rằng chừa lại gốc của rễ cây đó vì nước của vua sẽ được bảo đảm cho
vua, nhưng mãi cho đến khi nào vua công nhận rằng chính thiên đàng đang cầm quyền
tễ trị kìa.
Bạn
biết đấy, đó là những gì mà thế gian phải công nhận. Các cấp lãnh đạo của thế
gian phải công nhận rằng Đức Chúa Trời đang tễ trị và họ phải tự phục tùng Ngài
và vâng theo ý muốn của Ngài như đã được tỏ ra trong Kinh Thánh. Và đấy là những
gì Đaniên nói với nhà vua: “Vậy nên, hỡi vua, xin hãy nghe lời tôi khuyên vua: hãy lấy sự
công bình mà chuộc tội lỗi, hãy thương xót những kẻ nghèo khó để chuộc những
điều gian ác mình. Như vậy sự bình an vua còn có thể lâu dài hơn nữa”.
Đó
là một lời mời gọi. Và bạn biết ông đang nói tới điều gì? Nếu vua chịu ăn năn
và nếu vua bước theo đường công bình và công nhận Đức Chúa Trời chơn thật, và
chính sự thành thực bước theo đường ấy thì vua sẽ có một đời sống được biến đổi,
phải có lòng thương xót thay vì sống theo kiểu bạo lực mà vua đã có. Nếu vua chịu
xây khỏi tội lỗi của mình, Đức Chúa Trời sẽ giữ lại sự phán xét. Đức Chúa Trời
sẽ giữ lại sự phán xét.
Đây
là một lời cảnh báo với một lời hứa phước hạnh cho sự ăn năn. Nhưng vua phải tan
vỡ với tội lỗi rồi bước vào một mối quan hệ công bình với Đức Chúa Trời. Đấy là
những gì chúng ta cần phải cầu nguyện. Bạn biết Kinh Thánh chép trong I Timôthê
2: "Vậy, trước hết mọi sự ta dặn rằng, phải khẩn nguyện, cầu xin,
kêu van, tạ ơn cho mọi người, cho các vua". Bạn
sẽ cầu nguyện ra sao đây? Bạn nên cầu nguyện xin cho họ được cứu. Bạn nên cầu
nguyện để họ nghe được những lời cảnh báo của Kinh Thánh. Bạn nên cầu nguyện để
họ sẽ xây khỏi tội lỗi cùng sự gian ác và sự không công bình của họ đối với Đức
Chúa Trời hằng sống và chơn thật. Đó là những gì được chép trong I Timôthê 2: "Vì chỉ có một Đức Chúa Trời, và chỉ có một
Đấng Trung bảo ở giữa Đức Chúa Trời và loài người, tức là Đức Chúa Jêsus
Christ, là người". Hãy
cầu xin cho họ được cứu.
Đaniên
thực sự đang nói những gì Êsai đã nói trong Êsai 55, ông nói:
"Kẻ
ác khá bỏ đường mình, người bất nghĩa khá bỏ các ý tưởng; hãy trở lại cùng Đức
Giê-hô-va, Ngài sẽ thương xót cho, hãy đến cùng Đức Chúa Trời chúng ta, vì Ngài
tha thứ dồi dào". Đây
là một lời mời gọi Nê-bu-cát-nết-sa phải ăn năn. Ông nài xin vua hãy ăn năn,
nhưng ông ta giống như Phê-lít trong sách Công Vụ các Sứ Đồ đã nói:
"Khi nào ta rãnh, ta sẽ cho đòi ngươi. Hãy đi đi".
Đây
là ơn thương xót của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời sẽ ban cho bạn một chút thời
gian. Bạn có nhớ Giôna đã nói: "Còn bốn mươi ngày nữa, Ni-ni-ve sẽ bị đổ
xuống!" Đức
Chúa Trời đã ban cho Ni-ni-ve 40 ngày. Và Đức Chúa Trời ban cho Nê-bu-cát-nết-sa
mười hai tháng cho đến khi chúng ta thấy sự nhận ra điềm chiêm bao. Chúng ta đã
thấy sự kể lại, sự khải thị; còn đây là sự công nhận, câu 28: "Hết thảy những sự đó đều đến cho vua
Nê-bu-cát-nết-sa. Khi khỏi mười hai tháng, vua đi dạo trong hoàng cung Ba-by-lôn", vẫn
còn thờ lạy Bel-merodach, vẫn chưa chịu ăn năn. Đức
Chúa Trời rất kiên nhẫn, bạn biết đấy — mười hai tháng dành cho nhân vật này,
120 năm dành cho thời kỳ trước Nạn Lụt. Và trong suốt 120 năm đó, Nô-ê đã giảng
về sự công bình và đã cảnh báo họ. Đức Chúa Trời luôn đưa ra thời gian cảnh cáo.
Đức Giê-hô-va phán với Samuên khi ông than khóc về Saulơ: "Ta đã cho nó nhiều năm, ta đã
cho nó hết năm nầy đến năm khác để ăn năn, thay đổi và giờ đây ta chối bỏ nó".
Nhưng
Nê-bu-cát-nết-sa vẫn cứng cổ, ngạo mạn, kiêu căng, tàn bạo, cường điệu, khoác
lác. Bạn nhìn thấy điều đó nơi những gì ông ta nói khi có mặt ở đó. Đây là lời làm
chứng của ông ta; đây là bằng chứng của chính ông ta: "thì cất tiếng mà nói rằng: Đây chẳng phải là
Ba-by-lôn lớn mà ta đã dựng, bởi quyền cao cả ta, để làm đế đô ta, và làm sự
vinh hiển oai nghi của ta sao?" Ta
đã làm hết mọi sự. Ông ta nhìn vào mọi sự ông ta có và tự đặt mình lên trên Đức
Chúa Trời. Giờ đây, ông là nhân vật vĩ đại đầu tiên cai trị cấp thế giới; ông
ta đã đạt được rất nhiều việc. Và ông ta đã chiếm hết mọi công trạng về việc ấy.
Ông ta đang khoác lác, ông ta đang ngắm nhìn Vườn Treo Ba-by-lôn cùng nhiều thứ
khác nữa. Họ nói có ít nhất 50 cung điện ông ta đã xây dựng là tượng đài cho
quyền lực, sự giàu có và thiên tài của ông ta. Và thế là ông ta đang phấn khích
về mọi sự nầy. Câu 31: "Lời chưa ra khỏi miệng vua, thì có tiếng từ
trên trời xuống rằng: Hỡi vua Nê-bu-cát-nết-sa, đã báo cho ngươi biết rằng:
Ngôi nước đã lìa khỏi ngươi".
Hãy
nghe đây, quyền thế được Đức Chúa Trời ban cho và cất bỏ. Các bậc cầm quyền
đang đứng ở vị trí họ đứng bởi vì Đức Chúa Trời đã đặt họ ở đó. Đấy là quyền hành
tối cao đương nhiệm của Ngài. Các bậc cầm quyền thế gian đang đứng ở đúng vị
trí của họ vì Đức Chúa Trời đã đặt họ ở đó để xét đoán hoặc để làm lành. Bạn
nên học biết rằng chính Đức Chúa Trời là Đấng ban nước cho con người. Chính Ðấng
Chí Cao, như chúng ta xem lại ở câu 17, là Đấng đã dựng lên các vua chúa. Quyền
thế của vua đã lìa khỏi vua.
Tại
sao sự phán xét nầy giáng trên ông ta? Trước hết mọi sự, ông ta đã chối bỏ Đức
Chúa Trời và chối bỏ sự khải thị của Đức Chúa Trời. Ông ta là một nhân vật tàn
bạo, độc ác và bạo lực — muốn giết một số người trong chương 2. Lò lửa hực được
đun nóng lên gấp bảy lần hơn bình thường để thiếu đốt ba thanh niên. Trong
Giê-rê-mi 29, chúng ta đọc thấy rằng ông ta đã nướng hai người Do-thái. Trong II
Các Vua 25, ông ta bắt lấy Sê-đê-kia sau khi vây thành Giê-ru-sa-lem, và ông ta
đã móc mắt Sê-đê-kia. Nhưng trước khi ông ta móc mắt Sê-đê-kia, ông ta đã giết hai
con trai của Sê-đê-kia trước mặt Sê-đê-kia, hầu cho trong sự mù loà của Sê-đê-kia,
lần nhìn thấy sau cùng mà Sê-đê-kia có được là thấy hai con trai mình bị giết. II
Các Vua 24 chép rằng ông ta đã giam cầm vua Giê-hô-gia-kim 18 tuổi và nhốt ở đó
trong 36 năm. Ông ta là một kẻ cực ác. Ông ta rất ngạo mạn. Ông ra kiêu căng.
Ông ta xứng đáng bị phán xét. Rốt lại, và thực tại sau cùng, ông ta đã từ chối không
chịu ăn năn. Và đó luôn luôn là vấn đề. Ông ta từ chối không chịu ăn năn. Sấm
sét đánh hư sọ ông ta. Ông ta trở thành một người điên khùng. Và mọi điều Đức
Chúa Trời đã phán đã xảy ra cho ông ta. Ông ta bị đuổi khỏi loài người, câu 33:
"Trong
chính giờ đó, lời nói ấy đã ứng nghiệm cho vua Nê-bu-cát-nết-sa, vua bị đuổi
khỏi giữa loài người; ăn cỏ như bò; thân thể vua phải thấm nhuần sương móc trên
trời, cho đến tóc vua cũng mọc như lông chim ưng, móng vua thì giống như móng
loài chim chóc". Ông
ta là một sự ghê khiếp. Mọi sự hứa hẹn đều thành ra sự thật. Bảy năm ông ta bò quanh
bốn cái hàng rào, phải ăn cỏ và sống giống như một con vật, một con thú. Đức
Chúa Trời đánh hạ từng tấm lòng kiêu ngạo, từng vị vua kiêu ngạo.
Phần
kết của câu chuyện thật là tuyệt vời. Câu 34: "Đến cuối cùng những ngày đó, ta đây,
Nê-bu-cát-nết-sa, ngước mắt lên trời, trí khôn đã phục lại cho ta, và ta xưng
tạ Đấng Rất Cao. Ta bèn ngợi khen và làm sáng danh Đấng sống đời đời, uy quyền
Ngài là uy quyền còn mãi mãi, nước Ngài từ đời nọ đến đời kia".
Có
thể bạn có học vấn; có thể bạn là người xuất sắc; có thể bạn là một luật sư; có
thể bạn có mặt trong các đại sảnh quyền lực, nhưng mọi sự đang chờ đợi kẻ chối bỏ
Đức Chúa Trời là sự điên khùng và sự phán xét. Một lần nữa ta nói, ta chỉ trông
có ai đó đứng lên trong các đại sãnh quyền lực rồi nói: "Ta không có một lý trí băng hoại;
Ta không có một lý trí vô lại; lý trí của ta đã trở lại với ta, quyền lực và ta
chúc phước cho Đấng Chí Cao và ngợi khen và tôn vinh Ngài là Đấng sống đời đời,
quyền thế của Ngài là uy quyền còn mãi mãi và vương quốc của Ngài còn từ đời nọ
sang đời kia". Câu 35: "Hết thảy dân cư trên đất thảy đều cầm như là
không có; Ngài làm theo ý mình trong cơ binh trên trời, và ở giữa cư dân trên
đất; chẳng ai có thể cản tay Ngài và hỏi rằng: Ngài làm chi vậy?"
Đức Chúa Trời đang làm cho mọi việc xảy ra trong thế gian
này.
Nê-bu-cát-nết-sa
đã nói: "Bây giờ ta hiểu ra; Ta không nắm quyền tễ trị. Đức
Chúa Trời đang nắm quyền tễ trị". Sau cùng công nhận
Đức Chúa Trời. Và có một nền thần học rất hay ở đây. Ông ta công nhận bằng lời
lẽ mà tôi đã đọc cho bạn nghe, rằng Đức Chúa Trời là đời đời, toàn năng, không
thay đổi, siêu việt, có oai quyền, có quyền phép, chơn thật, công bình, hay
thương xót, giàu ơn, nhân từ. Niềm hy vọng duy nhất cho thế gian, sự tha thứ
duy nhất chúng ta nhận được trên sự phán xét sau cùng là ơn cứu rỗi của các cấp
lãnh đạo và nhiều người được cứu. Chiếc hàng rào xung quanh gốc cây bảo vệ gốc
cây và trong bảy năm để ông ta ra khỏi đó, không có một vua nào khác trong xứ Ba-by-lôn.
Thông thường sẽ có một sự ồ ạt muốn chiếm lấy ngai vàng. Nhưng chẳng có một vua
nào khác nữa. Có thể Đaniên đã giám sát việc ấy. Và khi thời điểm đến, ông ta trở
lại và Đức Chúa Trời đã phục hồi ông ta. Và ông ta là một trong những người đầu
tiên mà tôi muốn gặp khi tôi về đến thiên đàng.
Câu 36: “Trong lúc đó, trí khôn phục lại cho ta, ta lại
được sự vinh hiển của ngôi nước ta, sự oai nghi chói sáng trở lại cho ta; những
nghị viên và đại thần ta lại chầu ta. Ta lại được lập lên trên ngôi nước, và sự
uy nghi quyền thế ta càng thêm”. Wow, ông trở thành một vị
vua cao trọng hơn. “Bây giờ, ta, Nê-bu-cát-nết-sa, ngợi khen, tôn vinh, và làm cả
sáng Vua trên trời; mọi công việc Ngài đều chân thật, các đường lối Ngài đều
công bình; và kẻ nào bước đi kiêu ngạo, Ngài có thể hạ nó xuống”. Đúng
là một lời làm chứng đáng kinh ngạc, lạ lùng.
Tôi
muốn kết thúc bằng cách đi ngược lại ở Thi thiên 2 chỉ trong một phút thôi. Các dân đang ở
trong chỗ rối loạn; chỉ nhắm theo các tin tức. Người ta đang tìm cách nghĩ ra
những việc vô ích. Các vua trần gian đang chiếm lấy chỗ đứng của họ. Bậc vua
chúa đang có đầy mưu kế của họ. Vấn đề là, hết thảy họ đều muốn chống nghịch Đức
Giê-hô-va và chống lại Đấng xức dầu của Ngài là Đấng Christ, và hết thảy họ đều
đang nói: “Chúng
ta hãy bẻ lòi tói của hai Người, và quăng xa ta xiềng xích của họ!” Chúng
ta sẽ không bị buộc phải theo Kinh Thánh, phải theo Lời của Đức Chúa Trời. “Đấng ngự trên trời sẽ cười, Chúa sẽ nhạo báng
chúng nó”. Ngài
sẽ phán cùng họ trong cơn giận dữ của Ngài và khiến họ phải kinh khiếp trong
cơn thạnh nộ Ngài như Ngài đã làm cho Nê-bu-cát-nết-sa phải khiếp kinh, vì Ngài
đã lập Vua của Ngài, là Vua mà Ngài đã sanh ra, là Đấng sẽ trị vì các nước và
các đầu cùng đất và “sẽ dùng cây gậy sắt mà đập bể chúng nó; và làm vỡ nát chúng nó
khác nào bình gốm”.
Chỉ
có một vị Vua, và đó là Đức Chúa Trời. Và Đấng chịu xức dầu bởi Vua ấy và đó là
Đấng Christ. Câu 10: "Vì vậy, hỡi các vua, hãy khôn ngoan; Hỡi các
quan xét thế gian, hãy chịu sự dạy dỗ. Khá hầu việc Đức Giê-hô-va cách kính sợ,
và mừng rỡ cách run rẩy".
Và câu 12, tiếng Hê-bơ-rơ nói: "Hãy hôn Con, e Người nổi giận, và các ngươi hư
mất trong đường chăng; Vì cơn thạnh nộ Người hòng nổi lên. Phàm kẻ nào nương
náu mình nơi Người có phước thay!"
Đâu
là sai lầm với thế giới của chúng ta? Đã chối bỏ Đức Chúa Trời; cũng một việc ấy
luôn luôn là sai lầm. Đâu là các giải pháp cho mọi sự diễn ra từ đó? Giải pháp
duy nhứt là thờ lạy Đức Chúa Trời bằng cách tôn vinh Con của Ngài, Cứu Chúa duy
nhứt, hy vọng duy nhứt. Người ta đang nói về hy vọng và thay đổi. Chỉ có một hy
vọng duy nhứt — đó là Đấng Christ. Sẽ chỉ có một sự thay đổi duy nhứt — đó là sự
tái sanh. Bằng không, chẳng có gì thay đổi và chẳng có hy vọng gì cả.
Lạy
Cha, một lần nữa chúng con đối diện với sự xác đáng của Lời Ngài, quyền phép của
Lời ấy, sự trong sáng của Lời ấy. Mặc dù là một tài liệu cổ xưa, nó biết nhiều
về các sự kiện hiện tại hơn những kẻ đã sống với Lời ấy. Tạ ơn Ngài vì lời cảnh
báo được đưa ra ở đây; nhưng hy vọng duy nhứt cho các bậc cầm quyền, quan xét, vua
chúa và dân sự là tôn kính thờ lạy Ngài và hôn Con của Ngài, vòng tay ôm lấy
Con của Ngài là Chúa và Cứu Chúa. Hy vọng có ở đó và không có ở nơi nào khác.
Chúng con biết rằng Đức Giê-hô-va đang tễ trị, Thi Thiên 93, Đức Giê-hô-va đang
cai trị; Thi Thiên 96, Đức Giê-hô-va đang tễ trị; Thi Thiên 97, Đức Giê-hô-va
đang trị vì; Thi Thiên 99, Đức Giê-hô-va đang tễ trị. Ngài cai trị công việc của
loài người. Ngài lập lên các vương quốc và các bậc cầm quyền và Ngài đã làm mọi
sự ấy và Ngài sẽ tiếp tục làm việc ấy vì các mục đích của riêng Ngài — để phán
xét hay để thương xót. Nhưng Ngài đang tễ trị, và chúng con công nhận việc ấy,
và chúng con vui mừng về việc ấy, và chúng con cảm ơn Ngài vì bất luận điều chi
xảy ra trên thế gian này, chúng con đã tìm được nơi ẩn náu trong Ngài. Ngài là
nơi nương náu của chúng con. Ngài là nơi trú ẩn an toàn của chúng con, là một bến
cảng an ninh nhờ vào Đấng Christ. Chúng con chúc phước Ngài ở giữa một thế giới
đang lao vào sự phán xét, chúng con đang ở trong chiếc tàu là Đấng Christ, và
chúng con sẽ vượt qua nạn lụt rồi bước vào một thế giới mới. Cảm ơn Ngài vì lời
hứa này trong Đấng Christ, trong danh của Ngài. Amen.
Nhận xét
Đăng nhận xét