Dám Sống Như Đa-ni-ên
Dám Sống Như Đa-ni-ên
Không
một ai bàn cãi việc chúng ta đang sống trong một thế giới chuyên thỏa hiệp. Thực
vậy, thỏa hiệp thường được chào hàng như một tư cách vậy; đó là ngoại giao và hợp
lý. Mặt khác, người nào cứ giữ vững sự ngay thẳng của họ sẽ bị xem là khó khăn,
cứng rắn, và không quan tâm về ích chung. Bạn có thể hiểu cách thức thế gian đang
suy nghĩ, nhưng Cơ đốc nhân có nên sống khác biệt không?
Thật
không may, có quá nhiều tín đồ lo lắng về việc mọi người sẽ suy nghĩ, nói năng,
hoặc hành động nếu họ chiếm lấy chỗ đứng chiếu theo các nguyên tắc tin kính. Vì
vậy, họ đem những điều họ tin quyết của họ ra mà thoả hiệp hoặc giữ chúng chúng
dưới sự che chở của bóng tối. Nếu bạn là một trong những Cơ đốc nhân yếu đuối,
hoặc nếu bạn biết những người ấy là ai, tôi muốn khuyến khích bạn hãy nhận lấy
một bài học từ cuộc đời của một người, một người với một nghị lực.
Thử
nghiệm tính thanh liêm
Theo
sau lần xâm lược thứ nhứt vào xứ Giuđa và bao vây thành Jerusalem vào năm 606TC,
Vua Nê-bu-cát-nết-sa đã bắt làm làm con tin hàng tá thanh thiếu niên Do-thái có
chất lượng (có lẽ họ đang ở độ tuổi vị
thành niên) để giúp đảm bảo thành công cho kế hoạch dài hạn của ông về sự
thống trị thế giới. Một trong những thanh thiếu niên này đặc biệt được định cho
sự cao trọng, và ngày nay tên của ông là đồng nghĩa với sự thanh liêm và một
tinh thần không thoả hiệp. Tên người là Đa-ni-ên.
Ấy
chẳng phải tình trạng phu tù đã thử tính thanh liêm của Đa-ni-ên, mà đó là đặc
quyền. Khi nhà vua ra lệnh cho người làm đầu các quan hoạn của ông, Át-bê-na, lựa
chọn từ giữa vòng người Do-thái, ông ta đã tìm kiếm trong số thanh thiếu niên với
số phẩm chất nhất định. Họ sẽ không có “tật nguyền, mặt mày xinh tốt, tập mọi sự khôn
ngoan, biết cách trí, đủ sự thông hiểu khoa học, có thể đứng chầu trong cung
vua” (Đa-ni-ên
1:4). Họ cần phải nhận được sự giáo huấn đặc quyền để nắm lấy
các địa vị đặc quyền.
Nhà vua đã ra lệnh cho Át-bê-na
"dạy
cho học thức và tiếng của người Canh-đê” bao gồm toán học, thiên văn học, lịch sử tự
nhiên, nông nghiệp và kiến trúc (Đa-ni-ên
1:4). Họ cần phải ăn đồ ăn của vua và uống rượu của vua, rồi sau ba năm, họ
cần phải có một địa vị được bảo đảm trong sự phục vụ riêng cho nhà vua. Tôi e
những người phu tù khác cũng đang đi cùng nữa.
Bây
giờ bạn nói:
"Đặc ân, học vấn, đồ ăn thức uống ngon lành, một trong những công việc được
tìm kiếm sau nhiều công việc nhất trong vương quốc - ai có thể có một nan đề với
việc ấy?" Đa-ni-ên.
Đa-ni-ên
không bàn bạc với học vấn, chương trình đào tạo, và tương lai trong triều đình
nhà vua. Thậm chí ông không chùn lại khi Át-bê-na đặt cho ông cái tên Bên-xát-sa,
theo tên một vị thần của người Canh-đê. Ða-ni-ên vẽ một lằn ranh ở chỗ Kinh
Thánh đã vạch ra — ông không ăn đồ ăn hay thức uống của nhà vua.
"Vả, Đa-ni-ên quyết định trong lòng rằng không
chịu ô uế bởi đồ ngon vua ăn và rượu vua uống, nên cầu xin người làm đầu hoạn
quan để đừng bắt mình phải tự làm ô uế" (Đa-ni-ên 1:8). Loại thức ăn ngon và loại
rượu vang — bổng lộc của nhà vua — theo nghi thức đã được dâng cho các tà thần
của Ba-by-lôn. Còn nữa, việc ăn đồ ăn được dọn theo tiêu chuẩn của người Ba-by-lôn
có thể đưa các thanh niên sống phu tù vi phạm luật lệ của Đức Chúa Trời về loại
thức ăn bất khiết (xem Lê-vi ký 7:23-27,
Lê-vi Ký 11).
Ða-ni-ên
không muốn tham dự bất kỳ bữa tiệc nào của người theo tà giáo, thậm chí ở cấp độ
nhẹ nhất. Đấy sẽ là hình thức thờ lạy hình tượng kích thích cơn thạnh nộ của Đức
Chúa Trời hay ghen tương (Xuất Êdíptô ký
20:4-5). Quyết định của ông, mặc dù ngay lập tức đối phó với thức ăn đồ uống,
cuối cùng là một quyết định đối với Đấng mà ông thờ lạy.
Các kết quả của tính thanh
liêm
Quyết
định của Đa-ni-ên lập nên một chi tiết cơ bản của tánh thanh liêm chân chính và
lối sống không thoả hiệp: bạn phải vẽ lằn ranh ở chỗ Kinh Thánh đã kẽ ra chúng.
Nếu lẽ thật của Lời Đức Chúa Trời chống lại sự khôn ngoan của đời về một vấn đề
nhất định nào đó, nhất nhất bạn phải hiệp theo Lời của Đức Chúa Trời.
Bạn
càng đọc và phân tích về cuộc đời của Đa-ni-ên, bạn càng thấy rõ ràng hơn sự thanh
liêm của cá nhân ông có mục đích. Lối sống không thoả hiệp của ông đứng vững
vàng ngược lại với tư thế nhiều người tin Chúa tỏ ra mọi sự họ tin quyết. Nhiều
Cơ đốc nhân có khuynh hướng lúng túng, rồi đưa ra các giải thích mơ hồ về việc
kiềm chế, lẫn tránh các hoạt động thế tục. Nhưng đấy chẳng phải là cách mà Đa-ni-ên
tiếp cận cơ hội để nói lên những điều mình xác tín.
Dạn
dĩ không xấu hổ
- Nếu
Đa-ni-ên muốn kiêng cử trong việc ăn và uống các thứ nhà vua cung cấp cho, ông
có thể đã thực hiện việc kiêng cử ấy theo một số cách thức. Ông có thể vứt chúng
đi khi không có ai giám sát rồi dùng thức ăn khác trong nhà bếp; ông có thể trao
đổi với bộ phận nhà bếp; ông có thể khởi sự ở phía sau vườn rau. Nhưng Đa-ni-ên,
đã in trí, đã chọn con đường dạn dĩ công khai. "Vả, Đa-ni-ên quyết định trong lòng rằng không
chịu ô uế bởi đồ ngon vua ăn và rượu vua uống" (Đa-ni-ên 1:8). Ông đã được tôn trọng,
nhưng không chịu khom lưng. Như thế gọi là dạn dĩ.
Bảo vệ
đến cùng
- Đa-ni-ên
có mặt ở một nước ngoại bang, ở ngay trung tâm của đế quốc mới vừa huỷ diệt quê
hương ông. Tuy nhiên, “Đức Chúa Trời khiến Đa-ni-ên được ơn và thương xót trước mặt
người làm đầu hoạn quan” (Đa-ni-ên
1:9). Ông đã chứng minh lẽ thật của Châm ngôn 16:7: “Khi tánh hạnh của người nào đẹp lòng Đức
Giê-hô-va, thì Ngài cũng khiến các thù nghịch người ở hòa thuận với người”. Đừng
thỏa hiệp mà quên sự bảo hộ của Đức Chúa Trời. Hãy đứng vững trong sự vâng phục
đối với Lời của Đức Chúa Trời và hãy tin cậy Ngài — Ngài sẽ chăm sóc cho bạn.
Cứ
khăng khăng không ngừng
-
Trong sự dạn dĩ của ông, Đa-ni-ên không ngần ngại đi lên đến đỉnh. Nhưng khi Át-bê-na
sợ mất đầu mình vì đã ưng nhận thứ thực đơn đặc biệt này, Đa-ni-ên đã không nao
núng. Ông kêu nài với kẻ có nhiệm vụ giám sát cấp thấp hơn đang theo dõi ông – có
lẽ là một người không lo lắm về Nê-bu-cát-nết-sa vì ông ta không trực tiếp báo
cáo với nhà vua. Đa-ni-ên đã tỏ ra một đặc điểm thanh liêm quan trọng khác: khăng
khăng làm theo điều chi là đúng đắn.
Đức
tin không vít
-
Khi Đa-ni-ên xin được phép tiếp tục với thực đơn gồm có rau và nước, ông đã tỏ
ra thứ đức tin không chao đảo nơi Đức Chúa Trời. Ông nói: “Tôi xin ông hãy thử những kẻ tôi tớ ông trong
mười ngày, cho chúng tôi chỉ ăn rau uống nước. Sau đó, sẽ nhìn nét mặt chúng
tôi với nét mặt những kẻ trai trẻ ăn đồ ăn ngon của vua; rồi ông sẽ làm cho
những kẻ tôi tớ ông theo như điều ông đã thấy" (Đaniên 1:12-13). Đa-ni-ên đã làm điều
chi là phải, và tin cậy Đức Chúa Trời đối với mọi kết quả, cho dù là kết quả gì
đi nữa. Trong trường hợp này, Đức Chúa Trời đã khiến cho Đa-ni-ên trông khỏe mạnh
hơn tất cả các thanh thiếu niên khác (Đa-ni-ên
1:15).
Nếu
như vẻ bề ngoài của Đa-ni-ên không được mắt của người giám sát, tôi tin ông đã tin
cậy Đức Chúa Trời mà không chao đảo, giữ lấy một lối sống không thoả hiệp, và
khiêm tốn chấp nhận mọi hậu quả. Tôi cũng tin rằng hết thảy các Cơ đốc nhân thật
sẽ tỏ ra chính sự dạn dĩ đó ở giữa mọi thử thách.
Nếu
bạn rơi vào một kiểu mẫu thỏa hiệp nào đó, hãy xưng nó ra là tội lỗi trước mặt
Chúa. Hãy ăn năn và nhìn xem Đa-ni-ên như một thí dụ về tánh thanh liêm không
lay chuyển. Khi ấy hãy tìm kiếm sự vùa giúp của Chúa để sống y như ông đã sống.
Bạn phải tuyệt đối có một tấm lòng y như Đa-ni-ên đã có đối với sự kính sợ Đức
Giê-hô-va, và chỉ một mình Đức Giê-hô-va mà thôi. Hãy bắt chước ông, và bạn sẽ
sống đời sống của mình với sự thanh liêm ở trước mặt Đức Chúa Trời.
Nhận xét
Đăng nhận xét